Lỗ Trí Thâm 鲁智深, biệt hiệu là Hoa Hòa Thượng (花和尚) là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết văn học cổ điển Trung Hoa Thủy hử. Lỗ Trí Thâm là một trong 108 anh hùng Lương Sơn Bạc, một trong 36 Thiên Cang Tinh, sao Thiên Cô Tinh.
Lỗ Trí Thâm tên thật là Lỗ Đạt, vốn làm chức Đề hạt ở Đông Kinh, được mô tả là người lực lưỡng, mặt tròn tai lớn, mũi thẳng mồm vuông, hai bên mép có một hàng râu xoăn xoăn, mình cao tám thước(2,4m), vai rộng đầy ôm,cách ăn mặc ra dáng một tay quan võ. Ông quen biết với Sử Tiến, Lý Trung, Chu Thông, vì giết Trấn Quan Tây Trịnh Đồ nên bị truy nã, phải cắt tóc đi tu trên núi Ngũ Đài Sơn, làm môn đệ của trưởng lão Trí Chân.
Ông có sức khỏe cường tráng, nhổ bật gốc dương liễu ở trước chùa Trấn Quốc. Lâm Xung thấy thế rất mến, hai người kết làm bạn. Lỗ Trí Thâm làm nhiều ơn nghĩa đối với Lâm Xung. Sau này ông cùng Thanh Diện Thú-Dương Chí, Thao Đao Quỷ-Tào Chính cướp chùa Bảo Châu trên núi Nhị Long Sơn, chiêu nạp hảo hán. Về sau tất cả cùng lên Lương Sơn Bạc. Sau khi bắt sống Phương Lạp, ông và Võ Tòng muốn ở luôn tại chùa Lục Hòa để tu.
Lỗ Trí Thâm nhổ cây |
Một tối hai người đang ngủ say thì Lỗ Trí Thâm nghe thấy tiếng sóng triều tín trên sông Tiền Đường, tưởng là quân địch liền chạy ra, gặp các sư, được giải thích cho về sóng triều tín, ông mới nhớ lại 4 câu thơ mà sư phụ ông-trưởng lão Trí Chân đã nói cho ông (Phùng Hạ nhi cầm-Gặp Hạ thì bắt-ông đã bắt sống tướng Hạ Hầu Thành của Phương Lạp; Ngộ Lạp nhi chấp-Gặp Lạp thì trói-ông đã bắt trói Phương Lạp; Thính triều nhi viên, Kiến tín nhi tịch-Nghe tiếng triều tín, đến lúc viên tịch), rồi ông viên tịch (chết) ngay tối hôm đó.
Một ngày kia, Lỗ Trí Thâm nghỉ lại tại chùa Lục Hòa ở Hàng Châu, trong đêm đột nhiên bị tiếng sóng trên sông Tiền Đường làm cho giật mình tỉnh giấc, ông tưởng là tiếng trống trận đang vang lên, vội nhặt cây Thiền trượng lên muốn chạy ra ngoài giết chóc, liền bị tăng nhân trong chùa ngăn lại, nói với ông đây là tiếng sóng báo hiệu (triều tín) của con sông.
Lỗ Trí Thâm vừa nghe những lời này xong, đột nhiên nhớ đến lời kệ mà sư phụ Trí Chân trưởng lão tặng ông năm xưa: “Thính triều nhi viên, văn tín nhi tịch”. Liền lập tức đốn ngộ, sau khi để lại một câu kệ liền ngồi tọa hóa, câu kệ này viết rằng: “Bình sinh chẳng tu thiện quả ,Chỉ thích giết người phóng hỏa. Chợt tỉnh tháo tung dây thừng vàng, tới đây giật phăng chiếc khóa ngọc. Tiền đường nghe sóng triều vang dội, mới tỉnh ra rằng ta là ta”.
Kính Sơn Đại Huệ thiền sư cuối cùng chỉ vào quan tài của Lỗ Trí Thâm mà rằng: “Lỗ Trí Thâm, Lỗ Trí Thâm! Khởi thán tự rừng xanh. Hai con mắt phóng hỏa, một mảnh tâm sát nhân. Bỗng đi theo thủy triều, quả nhiên tìm không ra. Ồ! Giải thoát khắp trời phi bạch ngọc, khiến cho mặt đất thành hoàng kim”.
Hai câu sau “giải thoát khắp trời phi ngọc trắng, khiến cho mặt đất thành hoàng kim” là những việc của người đã giác ngộ, là Phật mới có thể làm được. Vi vậy Lỗ Trí Thâm sau khi chết đã được giải thoát, trở thành Đấng Giác Ngộ.
Trước khi Lỗ Trí Thâm tọa hóa đã để lại một câu “hôm nay mới biết ta là ta” để cho người đời tự mình tham ngộ. Năm xưa, Tây Vương Mẫu vì người đời đã mê mất bản tính, luân chuyển chịu khổ không ngừng nghỉ trong sáu nẻo luân hồi mà xót xa rơi nước mắt, than rằng: “Những người ngu mê không chịu tỉnh kia, không thấy được đống xương đã chết trong những đời đời kiếp kiếp kia đã chất cao như núi rồi!”.
Tiếc rằng con người thế gian là nhìn đời người qua sương khói, cứ mãi mê mờ trong mộng ảo mà không chịu tỉnh, dù biết bao anh hùng đã bạc đầu, biết bao mĩ nhân đã xế chiều, nhưng lại chưa từng suy nghĩ một cách nghiêm túc rằng ta là ai? Ai là bản thân ta đây? Cái gì mới là diện mục thật sự của bản thân mình?
Cũng có người hình dung cuộc đời như vậy. Một câu chuyện nói về cuộc đời của con người kể rằng: Có anh chàng kia không cẩn thận bị vấp phải một cái giếng sâu, trong lúc nguy cấp, anh ta vớ được một sợi dây leo, anh ta thở phào, tạm thời giữ được tính mạng. Nhưng thật không may, ở phía trên có một con chuột đang không ngừng gặm chiếc dây leo ấy, anh này nhìn xuống dưới thì lại thấy toàn là những con vật đang muốn ăn mình, anh lo sợ vì mình thật sự đang trong nguy hiểm tan xương nát thịt.
Lúc này lại đột nhiên có những giọt mật ong đang từng giọt, từng giọt rớt xuống, anh ta đưa cái lưỡi ra liếm liếm và thấy thật ngọt ngào và hạnh phúc. Chính niềm vui tạm thời khiến anh ta quên mất rằng bản thân mình đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, tính mệnh đang nguy rồi.
Theo Phunutoday
Đăng nhận xét