Ngụy Trung Hiền tên thật là Lý Tiến Trung, người Túc Ninh tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc. Thời trẻ, Ngụy Trung Hiền nổi tiếng mê cờ bạc và phải trốn chủ nợ đến Bắc Kinh sau đó được tuyển vào cung làm thái giám.
Khi mới vào cung, công công này có tên là Ngụy Tiến Trung. Dù một chữ bẻ đôi không biết, nhưng nhờ lắm mưu nhiều kế, họ Ngụy nhanh chóng đạt tới đỉnh cao quyền lực.
Thao túng triều chính
Trên bước đường tiến thân của Ngụy Trung Hiền, phải kể tới sự hậu thuẫn đắc lực của Khách thị - vú nuôi của vua Hy Tông. Sự nghiệp của ông ta càng trở nên thuận buồm xuôi gió khi vị vua này lên ngôi.
Ngụy Trung Hiền được phong làm Bỉnh bút Thái giám - đứng đầu các hoạn quan trong vương triều, được ở gần Hoàng thượng, phê đáp tấu chương, truyền đạt thánh chỉ.
Hắn lôi kéo nhà vua trẻ vào các cuộc ăn chơi, bỏ bê triều chính, được vua ban cho hai chữ "Trung Hiền" quyền hành ngang với Tể tướng.
Không dừng lại ở đó, Ngụy Trung Hiền từ khi được vua Hy Tông tin tưởng giao cho việc trông coi Đông Xưởng, cơ quan đặc vụ của triều đình vào năm Thiên Khải thứ 3 (1623), thế lực của ông ta càng được củng cố và lớn mạnh.
Hình ản Ngụy Trung Hiền trên phim truyền hình Trung Quốc.
Đầu tiên, thái giám này sử dụng những kẻ mặt dày mày dạn, một lòng trung thành giao cho những công việc quan trọng trong triều, đưa họ lên những chức vụ cao trong guồng máy, trong đó gian ác nhất là “ngũ hổ” và “ngũ báo”.
“Ngũ hổ” do Thôi Trình Tú, một quan văn đứng đầu, “ngũ báo” do Điền Nhĩ Canh, một quan võ đứng đầu. Mười nguời này đều vô sỉ, coi Ngụy Trung Hiền như cha mẹ, ra sức thị uy, hoành hành cả trong lẫn ngoài triều đình.
Từ Nội các, Lục bộ cho đến Tổng đốc, Tuần phủ… khắp nơi trong triều đều là vây cánh của tên hoạn quan nham hiểm. Nội các Minh triều trở thành cơ quan của riêng nhà họ Ngụy.
Trong khoảng thời gian đó, thái giám này được coi là người có quyền lực thứ hai sau vua Hy Tông Chu Do Hiệu.
Thảm sát người vô tội
Nắm quyền lực trong tay, lại sẵn tâm địa độc ác, Ngụy Trung Hiền càng trở nên hách dịch và tàn nhẫn.
Tuy là người mù chữ nhưng thái giám này là người lắm mưu kế, nhiều thủ đoạn. Các hoạn quan Ngụy Triều, Vương An - những người đã từng tiến dẫn Ngụy Trung Hiền đã bị ông ta trở mặt hại chết.
Song, việc làm độc ác nhất của Ngụy Trung Hiền là việc bức hại những người thuộc phái Đông Lâm – những người ra mặt chống đối thái giám này.
Bất bình trước hành vi ngang ngược, độc tài, thao túng nội các của hoạn quan họ Ngụy, các nho sĩ phái Đông Lâm ra mặt chỉ trích Ngụy Trung Hiền, dâng sớ, vạch 24 tội ác của ông ta trước triều đình, trong đó có tội giết người và bắt Hoàng hậu phá thai.
Để đối phó lại với thế lực thù địch, họ Ngụy liền bày mưu, chỉ đạo các quan lại trong triều vu cáo lẫn nhau, dùng nhục hình ép cung, tố cáo phái Đông Lâm và biến đây thành vụ án lớn.
Năm 1625, Ngụy Trung Hiền cho bắt Uông Văn Ngôn người phái Đông Lâm, dùng nhục hình tra khảo ép ngụy tạo khẩu cung. Người này thà chết không nghe theo liền bị bức chết.
Sau đó, thái giám “quái thai” tiếp tục làm giả khẩu cung, hại 6 vị quan khác với các tội danh bao che cho tướng bại trận ở Liêu Đông là Dương Hạo, Hùng Đình Bật, tội hối lộ tham ô... Những người đứng đầu phái này đều bị bắt, tra tấn cho tới chết.
Nắm quyền điều hành Đông Xưởng, Ngụy Trung Hiền lại càng có điều kiện củng cố thế lực cho bản thân.
Vụ án oan của Đông Lâm khi đó làm cho dân chúng nổi dậy ở khắp nơi như Giang Âm, Tô Châu…
Sau khi bức hại người của phái Đông Lâm, Ngụy Trung Hiền huênh hoang tự xưng là "Cửu thiên tuế".
Năm 1626, một tuần phủ Chiết Giang thậm chí đã khởi xướng việc xây dựng sinh từ, thờ sống Ngụy Trung Hiền. Sau đó, khắp nơi dưới triều nhà Minh đều lập thờ để thờ ông ta.
Từ đường thờ tượng của Ngụy Trung Hiền, ai đi qua cũng phải lạy 5 lạy, hô to "Cửu thiên tuế". Tại thời điểm ấy, Trung Quốc chỉ có Đức Khổng Tử mới được lập đền thờ.
Một thời gian dài, Cẩm y vệ của Đông Tây Xưởng tung đi khắp nơi, hoành hành khắp nơi khiến nguời nguời gặp nguy. Hễ cứ ai mở miệng nói xấu, than oán Ngụy Trung Hiền, chỉ cần lời đó lọt đến tai quan nha là có chuyện lớn.
Sử sách Trung Quốc từng ghi lại một số câu chuyện về việc này như sau. Có một viên quan tên gọi Ngô Hoài Hiền, ở nhà ngẫu nhiên đọc được tấu chương của Dương Liên, nói thành lời, thế là bị giết và tịch thu gia sản.
Ở Tín Dương, Hà Nam, có một nguời khi qua sông, thấy trên thuyền có một nguời Bắc Kinh bèn trò chuyện: “Ngụy Thái giám ức hiếp triều thần, không biết gần đây thế nào?”
Nguời nghe bỗng nhiên nổi giận nói: “Ngụy Thượng công là Thánh nhân trời sinh, sao anh cả gan vu cáo”.
Người kia vội vã xin xỏ, rồi đưa lễ vật để chuyện này không bị rò rỉ ra ngoài.
Tuy nhiên, thế lực đồ sộ mà Ngụy Trung Hiền dày công xây dựng cũng không bảo toàn được lâu. Hy Tông mất sau 7 năm lên ngôi, thọ 23 tuổi.
Năm 1627, em trai Hy Tông là Tín vương Chu Do Kiểm lên ngôi. Đây chính là vua Sùng Trinh – vị vua cuối cùng của Minh triều.
Ngụy Trung Hiền từ đây bị thất sủng. Các quan lại đứng lên tố cáo 10 trọng tội đòi xử tử viên thái giám này. Ngay lập tức, họ Ngụy bị phế truất, đày đến giữ mộ ở đất Phụng Dương.
Sau khi đi được nửa đường, hắn phải nhận lệnh bị truy bắt lại. Ngụy Trung Hiền sợ tội, thắt cổ chết, kết thúc tham vọng vương quyền của hoạn quan họ Ngụy.
Theo Trí Thức Trẻ
Đăng nhận xét